CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI WEBSITE CỦA HAI TÀI DANH MCMC.
NƠI ĐÂY CÁC BẠN SẼ TÌM TẤY NHỮNG BÀI VIẾT VỀ HAI DANH CA MCMC.
CÁC BẠN CŨNG SẼ NGHE NHỮNG BÀI CA DO HƠI CA HUYỀN DIỆU MINH CẢNH VÀ TIẾNG HÁT LIÊU TRAI MỸ CHÂU TRÌNH BÀY!
WEBSITE NÀY CÓ HAI PHIÊN BẢN:TIẾNG VIỆT & ANH VỚI NỘI DUNG KHÁC...
Điều bất ngờ một món ăn đã trở thành nỗi nhớ của nghệ sĩ Mỹ Châu, chính là món...cơm vắt. Chị nói: “Về Việt Nam 9 tháng rồi mà mình chưa được ăn món cơm vắt, cứ thấy thiếu thiếu cái gì...”. Không như nhiều người Bắc chỉ thích ăn cơm vắt với muối vừng, còn chị cơm vắt phải ăn với chả lụa kho tiêu cho thật sắc lại mới...ngon tuyệt.
Thì ra món cơm vắt đã theo chị mấy chục năm từ cái thời còn hát ở sân khấu Kim Chung. Những ngày mưa dầm trời lành lạnh là bà bầu Kim Chung kêu người làm cơm vắt cho cả đoàn ăn. Chính nơi đây chị đã “ghiền” nhiều món ăn miền Bắc như: Cà pháo mắm tôm, canh chua cải,...Bây giờ dù rất thích ăn cà pháo nhưng bao tử chị không cho phép mình ăn được nữa.
Có sống xa mới cảm thấy không có gì ngon bằng được thưởng thức những món ăn quê nhà. Lạ là những món đặc sản như bún mắm, bún riêu, gỏi đu đủ, nghêu ...ăn ở Pháp, ở Mỹ cũng không ngon bằng ở chợ Sài Gòn. Có lần sang Pháp chị mừng như “bắt được vàng” khi bắt gặp một món bún mắm giữa trời Tây. Cả đoàn hồ hởi kéo vào ăn nhưng lại thấy buồn hơn vì bún mắm không có mùi mắm mà giống mùi...cá kho!
Nhiều người rất dễ thay đổi thói quen. Còn chị có những nơi chị...”chung tình” đến mấy chục năm. Như khi thích ăn bún mắm thì chị đến quán bún mắm của chị Cảnh đối diện cửa Đông chợ Sài Gòn. Quán này chị đã ăn hơn 30 năm. Hay ăn bánh bèo thì chỉ thích ăn ở quán Ngự Bình...Nghe chị tả cái vị ngon của bánh khọt miền Nam, không thịt không giá mà ăn vào lại thấy bùi bùi, giòn tan mà chị đã ăn ở nhiều nơi, vẫn không thấy ở đâu ngon bằng cái quán ăn “quen thuộc”.
Vậy đó ăn cũng như sống , món ăn bao giờ cũng gắn với bao kỷ niệm, bao nỗi nhớ mà mỗi khi thưởng thức, những ký ức như thề ùa về. Cái hương vị quê nhà chính là ở đó, ở trong nỗi nhớ của những món ăn thấm đẫm cái hồn quê đã thấm vào ta tự bao giờ...